Giải trí
Lại zại gái !!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!

Lâu anh cũng không cặp kè, em út gì. Cuộc đời cứ như đường tàu mút chỉ, đến và đi trong cái khổ ngang của đường ray chật hẹp và mùi xú uế hôi nồng xả dọc hành trình diệu vợi.

 Nhưng bạn bè anh thì khác, trong khủng hoảng của nền kinh tài máng lợn, chúng gái mú có vẻ xông xênh hơn. Anh không hiểu lý do, mà chỉ phỏng đoán kinh tài xủng xoảng thì gái nó cũng...khủng hoảng thôi. Và nhân cơ hội giảm phát này thì cố mà làm vài nhát kích cầu cho xã hội. Chả biết có phải không? Chứ chả như những lúc yên bình, đông xiền, tìm gái còn khó hơn đong vàng ròng. Thật!


Ít tiền làm anh ngoan ra. Chả thế mà thằng mả mẹ nào đó nói đàn ông chỉ hư khi lắm tiền. Những lúc nhiều tiền, công nhận anh cũng có hư đi thật. Hư theo kiểu phải nghĩ ra trò gì để tiêu, chứ tiền đầy bâu nó ngứa bẹn lắm. Mà anh tiêu tiền thì ngu rất, tỉ như cắm đầu ăn nhậu hút chích từ tinh mơ đến mịt mờ vươn thở. Chán lại lọ mọ ngao du sơn thủy cùng mấy gã dở hơi. Rồi gặp ai cũng cho, bạ đâu cũng phóng túi. Chả thế mà có ngày anh đánh giày đến 3 lần, 7 đến 10 nghìn một đôi, nhưng thích thì anh phóng đôi trăm cũng là sự thường. Hay như chuyện uống vài chai bia hết hơn trăm bạc nhưng vẫn lẳng lặng để tờ xanh mệnh giá to dưới đít chai, rung rinh vác đít ra về. Nói chung là rất ngu, mọi nhẽ.


Thế mà đúng lúc anh ít tiền thì gái lại rộn ràng cửa mả. Ngày nào cũng nhận vài chục tin nhắn và cũng tưng ấy cú điện thoại hỏi thăm. Đại khái như khỏe không, làm ăn thế nào, có gì mới. Không giả nhời thì sợ bất nhã, mà giả nhời thì chả biết nói đéo gì. Chả nhẽ lại bảo anh iếu, làm ăn bê bết, chả mẹ gì mới mà ngày lại càng cũ ra. Không được, mất phẩm chất bỏ cha. Thế nên anh soạn sẵn một mẫu tin nhắn, để giả nhời cho những thứ đại loại như thế. Mà khổ, gái của anh trải dài từ bắc đến nam, từ cực đông đến cực tây, cả những nơi xa xôi mà anh chỉ biết trên bản đồ thế giới. Thế thì làm ăn chó gì.


Đấy, đến như đại ca anh, sếp to lại còn bích - bót nhưng giờ đi làm có nửa ngày. Nửa ngày còn lại lang thang bia cỏ, rượu vặt. Chán lại xách vợt, vác cuốc đi làm tí giao lưu dưới dạng cam phu chia và dưa góp. Thảo nào mà dạo này trên xe tuyền thấy nghe nhạc Lệ Quyên. Thật là một sự quyên góp xót xa đầy nước mắt. Hay cũng như một đại ca nữa, từng có cổ phiếu niêm yết phố Wall, hăm-mơ, ben-lầy, pốt-chờ...nguyên bộ sưu tập mà giờ nhà thuê, nợ lương lính cả năm ròng, suốt ngày bún đậu mắm tôm, bia vi sinh hai nghìn rưỡi. Đéo mẹ, bi thảm thế là cùng.


Ấy nhưng, lại phát đạt khấm khá về gái mới chết chứ. Hình như khi bỉ cực, đau khổ, ngoài rượu ra thì gái là thứ duy nhất để xả hơi và thả lỏng cỗ lòng. Hay ở chỗ lúc phong lưu tuyền gái đểu nhưng đẹp, còn như lúc này, tuyền những gái tử tế lòng mề tuy có hơi xuống xề về hương sắc. Nhưng có hề chi.


Thế mới thấy, rủi có may, có phỏng?


Chứ đéo như anh, chửa bâu giờ như thế. Thì đấy, như anh đã kể đâu đó rồi nhỉ, hay chưa? Là chuyện này này.



Tôi là kẻ ham chơi. Sự chơi của tôi cũng chẳng lấy gì làm ghê gớm, đại khái cũng chỉ lê la rượu vã, chim gái, hát hò. Ấy thế mà cũng mất việc, tốn tiền, hại sức ghê gớm. Tôi phải tìm kiểu chơi gì mà không mất việc, hại sức mà lại có tiền. Thế là tôi biên văn, chơi blog. Đéo mẹ, tưởng không mất việc, tốn tiền hay hại sức, ai dè còn khốn hơn. Thế là đéo được.


Tôi mót văn trên blog đi gửi báo, chả báo nào đăng, chúng bảo văn chương tôi chả nghĩa lý đéo, lại mất dạy. Vợ tôi động viên, bảo văn chương khiếm nhã, mất dạy, không thể đăng báo tử tế trong thời đại nết na được, may chăng khi báo chí mất dạy, thời đại bớt nết na thì mới có cơ lên ngôi. Nhẽ vợ tôi đúng!?


Tôi cũng được an ủi, bởi những thứ nhăng cuội tôi biên trên blog cũng có ối người đọc, già trẻ gái trai, tây tầu đủ cả. Nhiều người hâm mộ tôi, họ mật thư, gửi tin nhắn ngợi khen, tán tỉnh, mong làm quen, đủ hết. Tôi không trả lời, chỉ đọc thôi, sướng âm ỉ mấy ngày. Tôi kiêu và bẩn thỉu.


Có người nhắn tin cho tôi, nguyên văn “ em là xxx, rất hâm mộ các bài viết của anh. Anh không biết nó cứu dỗi tâm hồn em lớn lao như thế nào đâu. Mong gặp anh” He he, phê chưa? Tôi kiêu và bẩn thỉu, đéo thèm nhắn lại. Tin nhắn tiếp tục “ văn anh hay thế sao lại kiệm lời với em” He he, đéo được rồi, tôi nhắn lại “ ai đấy? Đực hay cái?”. Máy tôi rung lên, từ số vừa nhắn tin, giọng oanh vàng ngọt ngào, ướt như môi mềm. Không biết xấu hay xinh, nghe giọng đã thấy thích rồi, đàn bà thanh âm mà chuẩn thì kiểu gì cũng được người. Đấy là tôi đoán thế, không mò đâu, toàn khoa học và trải nghiệm cả đấy.


Tin nhắn qua lại hàng ngày, toàn những chuyện bâng quơ, không đầu cuối. Nhiều hôm bù khú với đám bạn, chúng rổn rảng a lô chuyện làm ăn, gái mú, tỉ nọ tỉ chai, chân dài chân ngắn làm tôi ghen tỵ và lạc lõng, tôi cũng rút máy ra gọi cho em. Tôi tự ta đây, ve vuốt tý, chết đéo ai, lại đỡ ngượng.


Tôi quyết định nâng cấp quan hệ từ tin nhắn lên tầm chát chít, thế tiện hơn, lại đỡ tiền. Tôi nhắn em nick name. Tối nào tôi và em cũng chát. Vẫn những chuyện không cuối và chẳng đầu. Em còn gửi ảnh cho tôi, toàn bức đẹp. Đáp lại, tôi cũng nhờ bạn tôi bắn bờ lu tút vài bức chụp tôi lúc đang say sưa trong phòng hát và quán cháo lòng, tôi chuyển vào máy tính, gửi em. Tôi tử tế vậy bởi qua hình tôi thấy em đẹp. Xấu tôi dí dái.


Tôi vào Sài gòn có công việc, bụng bảo dạ xong việc sẽ gặp em. Tôi chưa từng trải nghiệm kiểu này bao giờ nên tò mò, có phần háo hức. Tôi điện thoại cho em, nói mong muốn. Cứ tưởng em hồ hởi chào mừng, ai ngờ “em không muốn gặp anh ngoài đời”. Tôi sốc phết, đéo mẹ, đáng đời cái thằng tôi tưởng bở, chín chắc đéo gì đã đỏ. Mê văn chương và mê cái thằng người là khác hẳn nhau. Tiên sư bố đứa nào bảo văn là người nhá, láo khoét, đá phát rụng mẹ dương vật bi giờ.


Hà nội lạnh sun vòi thế mà Sài gòn nắng chang chang. Cái anh thời tiết hay thật, nhưng chỉ là về mặt tự nhiên thôi, chứ về mặt con người mà nói nó làm cho tôi mệt bỏ mẹ. Công việc tôi gói gọn 2 tiếng đồng hồ buổi chiều là xong. Dân Sài gòn nói ít, không dông dài nhưng chắc cú, được việc, khác hẳn với bọn Hà nội, nói lắm, nói như đúng rồi mà làm thì, hehe, như cờ.


Chiều Sài gòn bâng khuâng. Tôi mượn cái ghế nhựa của thằng bảo vệ khách sạn, đặt đít ngồi, trầm tư nhìn phố xá, trông như thi sĩ lên cơn. Tôi buồn, buồn rất thật. Thật đấy! Bất giác, tôi nghĩ đến em khi nghe bài hát gì mà “con gái nói có là không, con gái nói không là có đó” từ cái xe đẩy rao bán thuốc chuột dạo. Tôi rút phắt máy, gọi em. Tôi bảo tôi xong việc rồi, mai về, phải gặp em một cái mới thỏa. Đấy là tôi phét thế, chứ trong kế hoạch tôi còn phải đi gặp nhiều người khác, chả việc nọ cũng việc chai, mất cũng phải hai ngày. Giọng em trong veo, hỏi lại tôi đang ở đâu, rồi đề nghị tôi qua cafe dưới tòa nhà em làm việc. Ối giời, khách sạn tôi ở ngay cạnh.


Tôi đến trước, bú bia tươi 2 in 1, tức uống 2 tặng 1. Loại thùng nước gạo như tôi bú bia thế mới phấn khởi. Tôi khoan thai chờ, mất 15 phút. Như nhẽ thường tôi đã vẩy đít đi từ lâu, nhưng với em, tôi coi thường hết, vả lại đêm nay tôi cũng chả bận gì. Sài gòn đèn giăng mắc, thơm tho, bia bú ngoài hiên lộng gió, lòng hồi hộp chờ gái xinh. Mẹ kiếp, thú gì bằng.


Em đến, váy mỏng công sở điệu đà, nước hoa ngào ngạt. Tôi định chìa tay bắt nhưng thấy vô duyên bỏ mẹ. Tôi chỉ đứng lên thôi, chìa tay, chỉ nghế, mời em ngồi. Tôi bảo em gọi đồ uống, em bảo em gọi rồi, chỗ nầy em hay ngồi nên bọn bồi biết gu đồ uống. Chẳng biết em gọi gì nhưng lúc bưng ra tôi hoa hết cả mắt, bốn năm loại cốc nhỏ to hình thù lạ mắt, chế chế pha pha, lửa xanh lè.


Chúng tôi lại nói những câu chuyện không đầu không cuối, nếu như không có cái ồn ào, nồng nàn của Sài thành thì cảm giác còn nhạt hơn nước ốc Hồ Tây. Nhưng chẳng sao cả, tôi đang vui và em lại rất đẹp. Tôi cố hỏi em việc sao em biết số điện thoại của tôi để mà nhắn tin, em cười bí hiểm, bảo nổi tiếng như anh nhiều em còn muốn lấy cả người. Tôi sướng quá nên cũng không truy nữa. Nếu thế gian nầy có hạnh phúc thật, thì tôi là nhất trần đời.


Bọn bồi kê thêm bàn ghế, thắp nến lung linh. Giờ tôi mới để ý, mai là giáng sinh rồi. Có điều chúng kê bàn ghế liền vào bàn tôi và em đang ngồi. Em bảo, lát bạn em tới. Em còn nháy mắt tinh nghịch với tôi, thì thầm, toàn em xinh, lại thông minh nữa. Lạy chúa lòng lành, đêm nay con sẽ sa ngã, thậm chí có thể chết, có gì mai con sẽ xưng tội với ngài sau, nhá!


Bạn em đến. Chúa ơi, con lại thề, nếu ngài ở trên cao soi xuống chắc cũng phải động lòng và thầm ghen. Có đến 8 thiên thần, và em là thứ 9. Một mình tôi với 9 thiên thần, Sài gòn hoa lệ, tót vời cũng đến thế là cùng. Chúng tôi đón giáng sinh sớm. Chỗ tôi và 9 thiên thần ngồi chẳng ai dám bén mảng, họ lẳng lặng ăn uống và ngắm nhìn. Ngoài kia, đại lộ hào nhoáng nhất Sài thành tắc một quãng dài.


Tôi trở về khách sạn trong cơn say chập trùng. Hôm sau tôi đi việc bằng cách bắt thằng bạn nghỉ làm chở đi bằng xe máy. Ngày về tôi bắt một thằng bạn khác đến trả tiền khách sạn. Tôi hết mẹ tiền. Hẵng may, vẫn còn chiếc vé khứ hồi ra Bắc, mỗi tội ra đến sân bay lại trễ giờ. Tôi quên không chỉnh đồng hồ. Giờ Hà nội và Sài gòn vênh nhau 15 phút. Có hề gì, tôi chờ chuyến sau. Tôi vào nhà vệ sinh, phụt đúng 15 phát thì...lên. Lên tàu bay, tiên sư bố các con giời ạ!